Sau
vụ cưỡng chế ở Văn Giang, ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện lò mò xuống nơi đây và
rất hào hứng khi tìm kiếm được một số ống xương người ở khu vực cưỡng chế (tạm
tin lời ông Diện). Ngay lập tức, ông Diện có bài “Chiều 30/4: Đau đớn lòng ta
chiều Văn Giang”.
Tư
Mã Thiên một phần vì ngại chạm vào những điều linh thiêng, một phần phải chờ,
chờ xem kết quả điều tra của TS Diện như thế nào, rồi mới dám lên tiếng. Đơn
giản, ở ViệtNam, việc đụng chạm đến mồ mả của người chết là việc rất kiêng kị,
không chỉ nhân dân mà cả chính quyền cũng rất “sợ” khi đụng phải vấn đề này. Mồ
mả người chết là phần linh thiêng, muốn làm gì cũng hết sức cẩn thận. Thực tế
chúng ta đã thấy phản ứng của xã hội qua các vụ đổ bùn lấp mộ ở phường Dương
Nội, Hà Đông hay ủi đất lấp lên mộ ở Tứ Kỳ, Hoàng Mai trong thời gian gần đây.
Tư
Mã Thiên nói thế để các bạn hiểu rằng vụ xương người ở Văn Giang nhạy cảm và
hấp dẫn đến thế nào nên chắc chắn nhóm người của ông Nguyễn Xuân Diện không dễ
dàng bỏ qua. Ấy vậy, cho đến khi viết bài này thì cũng chỉ có 01 bài duy nhất
của ông Diện sau hơn 01 tháng. Không thấy loạt “phóng sự điều tra” như thường
thấy và cũng không thấy phụ họa của blogger tiếng tăm nào. Bỏ qua cơ hội này
sao?
Thực
tế qua bài viết của ông Nguyễn Xuân Diện, ông không tìm được cái mộ nào bị phá
cả, chỉ tìm thấy một vài ống xương người và một số ngôi mộ còn nguyên vẹn ở khu
vực cưỡng chế; dù vậy, ông cũng cố gắng để viết ra rằng “một vài ngôi mộ còn
lại, trơ vơ trên cánh đồng tan hoang những gốc cây lộc vừng đang tuổi lớn”! Một
sự lồng ghép tuyệt vời giữa “văn chính trị” và “văn tả cảnh”! Tư Mã Thiên tin
rằng nếu ông Diện bới được nguyên bộ hài cốt thì sẽ có chuyện động trời đây !
Một vài ngôi mộ còn lại, trơ vơ trên
cánh đồng tan hoang những gốc cây lộc vừng đang tuổi lớn!
Ông
Nguyễn Xuân Diện cũng chỉ ra được bằng chứng là…. 03 vỏ đạn (ông Diện không nói
nhưng nhìn là biết đạn hơi cay) đã dùng trong vụ cưỡng chế, quá ít, thưa ông
Diện.